Khoảng 8g, xe tù đỗ xịch, người phụ nữ cao gầy bị dẫn giải vào phòng xử, đang cố nở nụ cười héo úa và mệt mỏi với hai cô gái. Người phụ nữ đó tên Nguyễn Thị Bích Trân, ra tòa ở tuổi 48 về tội danh: mua bán trái phép chất ma túy.
Theo hồ sơ vụ án, Trân bị tòa phúc thẩm TAND tối cao tại TP.HCM xử phạt 10 năm tù về tội “mua bán trái phép chất ma túy”. Chấp hành án bảy năm, Trân được giảm án. Những tưởng trở về đời thường ở cái tuổi 42, Trân sẽ làm lại cuộc đời với một nghề lương thiện.
Nào ngờ Trân tiếp tục đi theo vết xe cũ, tái phạm hành vi mua bán trái phép chất ma túy. Lần đó, Trân dừng xe máy đứng đợi ở mé đường để giao “hàng” cho khách thì bị lực lượng cảnh sát nghi ngờ, tiến hành kiểm tra.
Trân chống đối rồi ném bỏ điện thoại di động và một bọc nilông xuống đất. Lực lượng điều tra thu giữ và niêm phong tang vật đem đi giám định. Kết quả kết luận: chất bột màu trắng có trong bọc nilông Trân ném bỏ có chứa heroin...
Ra tòa lần này, hội đồng xét xử của phiên sơ thẩm đã tuyên phạt Trân 9 năm 6 tháng tù về tội “mua bán trái phép chất ma túy”. Sau đó, Trân làm đơn kháng cáo.
Trong phiên phúc thẩm tại TAND TP Cần Thơ, bị cáo trình bày bị cáo tuổi cao, sức khỏe yếu lại vướng căn bệnh thoái hóa cột sống và bệnh tim. Hoàn cảnh bị cáo cũng rất khó khăn. Bị cáo một mình gồng gánh nuôi hai con nên mong tòa xem xét để giảm nhẹ.
Những lời biện hộ của bị cáo bị kiểm sát viên bác bỏ. Theo kiểm sát viên, không thể lấy lý do hoàn cảnh khó khăn để đi bán chất hủy diệt ấy. Rất nhiều người hoàn cảnh khốn cùng hơn bị cáo, thậm chí có người khuyết tật vẫn ngồi xe lăn đi bán vé số mưu sinh.
Còn bị cáo lành lặn, khỏe mạnh, tại sao không chịu kiếm tiền một cách chân chính mà lại mua bán chất ma quỷ ấy. Phải chi bị cáo chưa phạm tội lần nào, đằng này bị cáo từng ở tù về tội này rồi. Lý ra sau khi ra tù, bị cáo thấy việc làm sai trái trước đây của mình mà tu dưỡng, làm ăn lương thiện. Đằng này lại tiếp tục phạm tội, cũng với tội danh như cũ.
Lần phạm tội sau bị cáo thừa kinh nghiệm, tinh ranh hơn lần trước. Trong quá trình điều tra, bị cáo cứ quanh co, chối tội. Đến khi cơ quan điều tra đưa ra bằng chứng, nhân chứng, bị cáo mới thừa nhận việc làm sai trái của mình.
Bị cáo không nói gì, cúi mặt xuống sâu hơn. Phía dưới hàng ghế dự khán hai cô con gái nước mắt lã chã.
Chủ tọa phân tích, bị cáo hơn nửa đời người. Chẳng lẽ suốt đời cứ lặp đi lặp lại vòng luẩn quẩn của tội ác: bán ma túy - bị bắt - ở tù - bán ma túy... Hơn ai hết, bị cáo phải biết ma túy là chất độc hại, là hiểm họa lớn đối với quốc gia, với mọi người, mọi nhà.
Chất ma quỷ này đã hủy diệt biết bao nhiêu cuộc đời, đạp nát biết bao nhiêu mái ấm, nó còn là tiền đề để phát sinh nhiều tội phạm nguy hiểm khác. Vậy mà bị cáo vì hám lợi, muốn có thu nhập bất chính cao, lại phải không lao động vất vả nên bất chấp pháp luật.
Xét về tính chất, mức độ hành vi phạm tội của bị cáo là rất nghiêm trọng, nguy hiểm cho xã hội. Tại phiên phúc thẩm này bị cáo nói mình bệnh thoái hóa cột sống và bệnh tim nhưng chỉ có toa thuốc điều trị của bác sĩ, chứ không có kết luận của cơ quan điều tra chuyên môn nào. Các lý do bị cáo đưa ra không có căn cứ nên không thể chấp nhận để giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo.
Trên cơ sở đề nghị của kiểm sát viên, hội đồng xét xử bác kháng cáo của bị cáo, tuyên y án 9 năm 6 tháng tù về tội “mua bán trái phép chất ma túy” đối với bị cáo.
Khi phạm nhân bị dẫn giải lên xe chuyên dụng, người thân khóc ngất chạy theo. Cô con gái út mếu máo: “Mẹ ơi! Ra tù đừng bán ma túy nữa. Chẳng lẽ suốt đời ăn cơm tù hoài sao?...”. Người mẹ cũng run run theo tiếng nấc: “Ừ, mẹ không làm chuyện phạm pháp nữa...”. Rồi bà đưa đôi tay bị còng ôm chặt lấy con.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận