Không phải gió hôm nay mà gió của mấy năm về trước, gió từ trên những ngọn thông thổi xuống mái tóc của cô.
Phóng to |
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần |
Anh nghe cả tiếng cười trong trẻo của cô lúc ấy hòa vào tiếng vi vu của rừng thông. Ngày ấy anh nói đó là bản đàn tuyệt nhất mà anh từng nghe. Anh không dám mở mắt ra bởi có thể sự dịu dàng này sẽ tan biến vào hư không và anh lại phải đối mặt với thực tại. Nhưng rồi anh mở mắt ra.
Có một cái gì đó vỡ.
Từ cô.
Từ anh.
“Nhặt nó lên”. Anh nói.
“Gió làm đấy, không phải tôi”. Cô nói.
“Nhưng cứ nhặt nó lên”. Anh nói.
Cô cúi xuống và nhặt những mảnh vụn thủy tinh. Có một chiếc lọ hoa bằng thủy tinh đã vỡ.
“Vì gió”. Cô nói.
“Để vào cái thùng rác ấy. Bên phải cánh cửa”. Anh nói.
Anh nhìn chằm chằm vào cô. Anh đứng dậy và cố hết sức bưng cái thùng rác ra ngoài. Anh bỏ cái thùng rác ngoài sân. Một lần nữa anh lại nhắm mắt. Khi nhắm anh thấy nắng đang chiếu vào tâm hồn anh, anh không nhận thức được sự bừng sáng này. Bản đàn trên rừng thông ngày đó lại réo gọi anh, anh nhìn thấy cô đang chạy phía trước. Vẫn chiếc váy trắng diệu kỳ đó. Anh đã cài hoa lên tóc của cô khi cô và anh băng qua đám hoa cỏ dại ấy. Ngày đó anh nói hoa dại trắng là những đứa con được sinh ra từ một đám mây. Khi mây bay về trời chúng để lại những đứa con của mình dưới mặt đất. Rồi anh lại mở mắt ra.
Có một cái gì đó vỡ.
Từ cô.
Từ anh.
“Nhặt nó lên”. Anh nói.
“Gió làm nó rơi xuống đấy”. Cô nói.
Cô cúi xuống và nhặt những mảnh thủy tinh trên nền nhà.
Rồi mắt anh lại dính vào màn hình tivi. Anh xem đá bóng. Cô lấy điều khiển tivi bấm nút chuyển kênh. Cô đang đợi để xem phim Bản tình ca mùa đông. Anh giành lấy điều khiển tivi rồi chuyển kênh. Anh muốn xem bóng đá. Anh giả vờ hò hét cổ vũ trong khi không đáng phải làm như thế.
Không thể chịu đựng sự tra tấn này thêm được nữa, trong khoảnh khắc anh lại nhắm mắt. Anh mong rằng bản đàn diệu kỳ đó lại hiện về trong anh. Ngày đó trên đồi thông anh đã bảo cô là trinh nữ. Anh hát bài Hoa trinh nữ cho cô nghe và cô nói nếu được là ông hoàng anh phải gom hết hoa trinh nữ về cho cô để cô cài lên tóc. Anh kể cho cô nghe ở đồi Thiên An có những nàng tiên thường thức dậy muộn và họ có những đôi gót đỏ trông như những cánh hoa. Những nàng tiên thường đi dạo trên những đám mây và họ nhảy múa trên chiếc cầu vồng lấp lánh đó.
Nhưng bây giờ anh lại mở mắt. Anh cảm nhận được hơi nóng của không khí đang bủa vây lấy anh. Chúng như những con kiến lửa đang rúc vào da thịt anh. Gặm lấy da anh và thôi thúc anh bỏ chạy. Anh thấy khó thở, anh ngồi xuống trên chiếc ghế cũ kỹ đó. Anh ngắm nhìn bức tường phía trước mặt anh. Anh thấy trên tường là những hình ảnh thân thuộc, chúng thân thuộc như chính những giọt máu trong huyết quản của anh. Anh nhìn thấy váy cưới của cô trong khi cô đang tung những cánh hoa lên trời. Cô cười rạng ngời bên anh trong ngày cưới. Rồi từ trên tường anh nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của anh vì áp lực công việc, vì sự toan tính cho sự tồn tại của anh, của cô và của những đứa trẻ. Ngay trên tường anh nghe thấy những tiếng cười trong trẻo của con gái anh xen lẫn với tiếng thét của cô khi con trai anh làm rách một chiếc áo mới. Anh nhìn thấy trên tường hai gò má nhô cao và những ngón tay gầy guộc, xơ cứng của cô khi cô đang ngắt từng cọng rau muống. Cũng ngay tại vị trí đó anh nhìn thấy những chai rượu của mình.
Anh biết có một cái gì đó đang vỡ ra. Anh không biết là cái gì. Nhưng anh dám chắc đó không phải là một chiếc lọ thủy tinh như cô nói. Anh không ý thức được tiếng vỡ đó vọng đến từ đâu, xuất phát ở chỗ nào nhưng chắc chắn là có một cái gì đó đã vỡ.
Có một cái gì đó vỡ.
Từ anh.
Từ cô.
“Gió đấy”. Cô nói.
“Bỏ vào thùng rác ấy”. Anh nói.
Cô lại cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh. Một cái gì đó vỡ, bằng thủy tinh.
Cô ngắm chúng. Những mảnh vụn thủy tinh lấp lánh.
Rồi cô bỏ những mảnh vụn thủy tinh vào thùng rác như đang bỏ đi một kỷ niệm của mình.“Kỷ niệm”. Cô nói. Cô không biết là kỷ niệm có thể vỡ không nhưng chiếc lọ thủy tinh mà anh tặng cô đã vỡ. Cô không nhắm mắt lại. Cô luôn đối mặt bởi cô là người thực tế. Cô không trốn mình vào những điều huyễn hoặc đánh lừa lương tri. Cô đã héo mòn vì cuộc sống, vì sự bê tha của anh, vì những đứa trẻ, những đứa trẻ thay nhau vắt kiệt hai bầu vú của cô. Anh không biết nỗi đau đớn ngày cô sinh những đứa trẻ. Anh không hề biết những đêm cô ôm con chờ đợi sự trở về của anh.
Trong đêm tối con hỏi đến tên anh, cô đã chỉ lên bóng mình trên tường và nói đó là ba con. Nhưng con trai cô đã không ngây thơ như con trai của nàng Vũ Nương trong truyện cổ. Chiếc bóng của cô biến mất cùng với những âu lo và những nỗi cay đắng tủi nhục của thân phận khi hai mẹ con cô chìm vào những giấc mộng. Trong giấc mơ cô kể cho con trai nghe về những chiến binh dũng cảm và về những nàng tiên bước đi trên các đám mây, về một ông hoàng xa xưa nào đó đã gom hết những đóa hoa trinh nữ trên trần gian để cài lên tóc của hoàng hậu.
Có một cái gì đó đã vỡ.
Từ anh.
Từ cô.
“Chiếc lọ đã vỡ”. Cô nói.
“Không phải chiếc lọ thủy tinh cũ kỹ đó”. Anh nói.
“Đúng, không phải, không bao giờ là chiếc lọ, một cái gì đó đã vỡ tan đi. Một cái gì đó đã vỡ”. Cô nói.
“Vứt đi”. Anh nói.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận