Phóng to |
Ảnh minh họa static.flickr |
Con còn nhớ mùa hè ấy, bố ngày ngày vẫn gồng mình đèo sau lưng bảy tám mươi cân chạy dài hơn 100 cây số trên chiếc xe đạp Thống Nhất. Với mỗi ngày một chuyến hàng đi, một chuyến hàng về để chăm lo cuộc sống gia đình với năm miệng ăn.
Mẹ thì đau ốm liên miên, một bàn tay bố chăm sóc mẹ, bón từng thìa cơm, miếng cháo, nuôi nấng anh em chúng con đến tận ngày hôm nay.
Còn nhớ những đêm hè nóng nực, anh em chúng con cởi trần nằm dài dưới đất, bố nằm cạnh bên, cầm chiếc quạt cọ đuổi muỗi và xua đuổi hơi nóng nực ngày hè cho chúng con. Thi thoảng bố lại phải sang giường mẹ để quạt cho mẹ. Nhiều lúc quạt vừa ngưng thì mấy đứa chúng con kêu lên vì nóng. Bố lại vồn vã quạt và ru anh em chúng con đi vào giấc ngủ yên bình. Cứ thế, chiếc quạt phe phẩy cho đến khi trời sáng, đó cũng là lúc bố sắp xếp hành lý để cho kịp phiên chợ vùng cao.
Nhiều đêm thức trắng, quầng mắt bố thâm, sâu hõm vào, tóc bạc nhiều hơn. Mệt, ngủ dậy muộn, vội vã mặc chiếc "áo bay" rách vai chưa kịp vá, chân xỏ đôi dép sứt quai, tay dắt vội chiếc xe đạp cũ kỹ. Con chạy theo đưa nắm cơm cho bố, bố đút vào túi dặn con trông nom em và chăm sóc mẹ cẩn thận.
Nhìn những bước đạp xe của bố với tiếng cọc cạch quen thuộc cho đến khi tai con chỉ còn tiếng gió, mắt con chỉ còn thấy chiếc áo rách tung bay trong gió.
Hôm đó bố về sớm hơn mọi hôm... Con chạy ra đón bố để khoe con điểm mười toán vừa đạt được. Dựng chiếc xe vào cạnh hè, bố hỏi ngay em con ngủ chưa? Mẹ con có đỡ tí nào không? Vừa nói bố vừa bước chân vào buồng thăm mẹ. Lúc đó con bật khóc vì bố không quan tâm đến con và điểm 10 môn toán.
Hôm sau khi đi chợ về bố cầm trên tay 10 bông hoa gạo đỏ và nói tặng con: “Bố biết con ước mơ làm một nhà báo. Bố mong con sẽ tỏa sáng những bông hoa gạo này để làm đẹp cho đời và cuộc sống con nhé!”.
Bố vẫn đi đôi dép cao su đứt quai và mặc chiếc áo bay với vài ba mụn vá, chỉ có điều tóc bố bạc nhiều hơn, bàn tay bố chai sạn hơn và nhiều vết sẹo mới hơn.
Con giờ đã thành sinh viên năm 3 ngành báo chí nhưng chỉ có điều con chưa tỏa sáng như những đóa gạo đỏ rực kia. Mỗi lần nhìn thấy hoa gạo nở, con lại càng cố gắng hơn để thực hiện ước mong làm đẹp cho đời và cho cuộc sống.
Mời bạn viết Những lời của con Cha mẹ cho chúng ta một cuộc đời, cho chúng ta những bệ phóng để vươn đến trời cao. Cha mẹ cũng luôn là bờ vai yên bình nhất để chúng ta dựa vào những khi thất bại, những khi mệt mỏi trong dòng đời đua chen... Mỗi ngày trôi qua đều có thể là món quà dâng tặng cha mẹ nếu chúng ta biết cách báo đáp chữ hiếu, thể hiện tình cảm của mình. Tuổi Trẻ Online mong sẽ là nhịp cầu bắc tấm lòng của những người con đến cha mẹ thông qua nội dung Những lời của con trong chuyên mục Nếp nhà. Hãy gửi chúng tôi những câu chuyện, những kỷ niệm, những điều xúc động về cha mẹ mà bạn muốn gửi tặng đấng sinh thành - những người đã cho bạn vóc hình hôm nay. Đó cũng có thể là những tâm tư mà bạn khó có thể nói trực tiếp bằng lời... Bài viết gửi về [email protected] hoặc [email protected] với tiêu đề: Những lời của con. Vui lòng sử dụng font chữ có dấu tiếng Việt. Lưu ý độ dài bài viết không quá 800 chữ (gửi kèm hình nếu có thể). |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận