Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần |
Lúc đó, anh vừa học xong, mới tìm được việc làm.
Liên là sinh viên trường nhạc. Mắt đen láy, môi mọng, tóc dài vấn vít, cô không hổ danh là hoa khôi trường nhạc.
Trong buổi sinh nhật, bạn bè đùn đẩy, anh ôm guitar hát How can I tell her - ca khúc thịnh hành thời đó của Lobo. Lúc ôm đàn ngân nga, anh không nghĩ sẽ có lúc mình rơi vào tình cảnh như chàng trai trong bài hát. Làm sao anh có thể kể với nàng - về em?
Sinh nhật tan, Văn nhờ anh đưa Liên về. Đường về nhà cô ngang qua một con hẻm nhỏ, đêm cuối tháng, trời tối đen như mực. Thình lình, có con chó nhà ai bất ngờ lao ra, sủa váng lên. Anh nắm tay dắt cô chạy tránh con chó. Rồi bằng một cách nào đó, anh hôn cô, trong tiếng chó sủa khan, nhịp tim đập loạn xạ, run gần chết.
Lúc đó, anh đã có Thư ở quê.
Hậu sinh nhật, anh tình cờ gặp Liên nhiều hơn. Gặp ở cổng trường, gặp ở thư viện, ở căngtin, hay có khi ở dãy hành lang lớp học vắng tanh.
Liên chưa bao giờ nói yêu anh, cũng không hỏi anh có yêu cô không. Cô đến với anh tự nhiên, cuồng nhiệt, như con người cô là vậy, như mối quan hệ của hai người mặc nhiên là vậy, không cần gìn giữ. Cô cũng không hỏi anh về Thư, dù có lần ở nhà trọ của anh, cô có nhìn thấy tấm ảnh anh chụp chung với Thư. Trong tấm ảnh, Thư ngả đầu vào vai anh, âu yếm.
***
Liên biến mất sau chuyến anh về quê hỏi vợ. Anh đi tìm cô quanh thành phố, nhưng không tìm ra. Thật lòng, anh không nhớ cô lắm, chỉ nhớ mê đắm cảm giác ngọt ngào cô mang lại, mỗi lúc hai người bên nhau.
Rồi anh cưới vợ. Cưới Thư. Ở quê, ba mẹ, bạn bè hai bên đều biết anh quen Thư từ hồi lớp chín.
Đám cưới xong, Thư theo anh, bỏ quê ra thành phố. Anh sống với Thư êm đềm, đời sống không có gì phải phàn nàn, cũng không có gì để mơ tưởng thêm. Chỉ có điều, vợ chồng anh không có con. Những năm đầu hôn nhân, Thư vật vã, lôi anh hết bệnh viện này đến thầy lang khác, làm đủ mọi cách nhưng vẫn không có kết quả, dù không xác định được nguyên nhân là do ai. Dần dần, anh mặc kệ, có con cũng vui, không có con cũng vui.
Không có con, đời sống vợ chồng anh vẫn cứ êm đềm. Sẽ cứ êm đềm như thế đến hết đời, nếu không có cuộc điện thoại bất ngờ của Văn, thằng bạn cũ. Văn nói Liên ở Mỹ về chơi, muốn gặp anh. Thì ra lâu nay, Liên ở Mỹ. Nhưng sao hồi đó đi mà không nói với nhau được một tiếng?
Anh một mình đi gặp Liên. Anh không muốn Thư nghĩ ngợi.
Hai mấy năm qua, thời gian đã lấy đi của anh nhiều thứ, từ màu tóc, đôi mắt, khóe miệng cười đến vóc dáng cao gầy, cái bụng phẳng. Nhưng thời gian có vẻ không lấy đi chút gì của Liên hết. Liên vẫn trẻ đẹp, còn đẹp và quyến rũ hơn xưa. Ánh mắt của cô vẫn đăm đắm và hấp dẫn chết người.
Họ gặp nhau ở một nhà hàng kín đáo. Liên đặt sẵn một phòng riêng, chỉ có anh và cô. Nhạc văng vẳng những giai điệu quen của Lobo, dĩ nhiên là có How can I tell her. Liên giải thích:
- Em thích Lobo, hồi đó tới giờ, vẫn thích.
Họ ăn uống nhâm nhi, nói chuyện vu vơ và uống rượu. Không khí từ từ nóng lên. Ánh mắt cô nhìn, cái miệng cô cười như có lửa đốt.
Liên nói:
- Nghe anh sống hạnh phúc, em mừng.
Anh mỉm cười.
Cô lại nói:
- Em cũng ổn. Chồng em thương em.
Anh cụng ly:
- Anh mừng cho em.
- Anh có biết vì sao em về đây tìm gặp anh không? - Có vẻ cô đã ngà ngà say nhưng giọng nói vẫn khá tỉnh táo.
Một cơn rùng mình đột nhiên chạy dọc sống lưng anh. Những cơn rùng mình luôn báo hiệu một điềm gì đó, không bao giờ là vô cớ.
Cô hỏi:
- Hình như anh chị không có con?
Anh gật đầu.
- Nếu bây giờ em nói anh có một đứa con, anh nghĩ sao? - Cô nhìn thẳng vào mắt anh, chờ đợi.
Anh sửng sốt. Phản ứng đầu tiên là chối bỏ, phủ nhận:
- Không thể nào như vậy được.
Cô cười gượng:
- Ủa, vậy hả? Coi như em lỡ lời, chưa nói gì.
***
Câu nói của Liên làm anh mất ngủ, không yên. Anh nghĩ về đứa con. Nếu nó có thật trên đời này, nó là trai hay gái? Chắc nó cũng khoảng hai bảy, hai tám tuổi gì đó. Nó giống ai, có nét gì của anh không? Tại sao lâu nay anh không hề nghĩ là mình có thể có con, dù là một ý nghĩ thoáng qua? Nó có biết về anh không, có muốn gặp anh không? Gặp nhau, anh sẽ nói gì với nó? Ý nghĩ về đứa con làm anh đau đớn. Anh thấy mình thật đáng trách. Bây giờ, anh đang rơi vào tình cảnh trớ trêu của bài hát ngày xưa. Làm sao anh có thể nói với Thư về Liên, và đứa con?
Anh không lường được phản ứng của Thư, khi biết về đứa con. Nhưng đó không phải là mối quan tâm hàng đầu của anh lúc này. Quan trọng là anh có một đứa con.
Anh đi tìm Liên, nhưng cô lại như lần trước, biến mất không dấu vết. Anh đã ngoài năm mươi, không còn là gã trai ngây ngô và hời hợt ngày xưa. Dù có bới tung cả thành phố này lên, anh vẫn phải tìm cho ra Liên. Anh đã mất cô một lần, anh không thể sai lầm lần nữa. Gặp cô, anh sẽ xin phép, năn nỉ cô cho anh được gặp con, được nhìn thấy nó, xinh xắn, trưởng thành. Anh bắt đầu hình dung về bức tranh tuổi già đầm ấm, hạnh phúc của chính mình.
Sau gần cả tháng dò tìm, cuối cùng anh cũng gặp được Liên. Nhờ Văn giúp. Thông qua Văn, cô hẹn gặp anh ở nhà hàng bữa nọ. Lúc anh đến, cũng đang là giai điệu rất quen của How can I tell her. Liên ngồi uống rượu một mình, có vẻ đã ngà ngà say.
Cô chỉ hơi nhíu mày khi anh nói về đứa con. Giọng cô lè nhè:
- Anh nói cái gì? Đứa con nào? Em giỡn chơi mà. Làm gì có chuyện em có con với anh? Bữa đó em chỉ giỡn chơi thôi, em xin lỗi!
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận