04/10/2015 09:11 GMT+7

Truyện ngắn 1.200: Bờ sông

Truyện ngắn 1.188 chữ của NGUYỄN VĨNH NGUYÊN
Truyện ngắn 1.188 chữ của NGUYỄN VĨNH NGUYÊN

TT - Sự lãng mạn sẽ kết thúc khi chúng ta đi hết con đường bờ sông.

Minh họa: Kim Duẩn
Minh họa: Kim Duẩn

Anh biết như thế. Và anh không quên dặn em rằng chỗ đó có mùi hôi, nhất là vào những buổi chiều, trước giờ thủy triều lên, nước cạn và chảy lừ đừ như một dòng nhớt thải luênh loang, đen sì.

Em cũng biết điều đó. Nhưng em vẫn lẩm nhẩm trong miệng, vừa đủ để anh nghe một đoạn trong bài Hẹn hò của Phạm Duy mà mẹ hay hát: “Một người ngồi bên kia sông buông theo nước cuồn cuộn mau / Một người ngồi đây trông hoa trôi theo nước chảy phương nào”.

- Thơ mộng dữ anh há! - em nói và chỉ vào một cái túi nilông màu trắng nổi lềnh bềnh trên sông. Không trôi cũng chẳng phải dừng.

- Ừm - anh phụ họa - cứ như trong bài hát mà em đang hát. Một bài tình ca buồn và lãng mạn da diết.

- Mà sao anh biết chỗ này hay vậy?

- Anh từng đến đây...

- Với những cô khác chứ gì?

- Thì là... mà chuyện đó quan trọng gì. Bây giờ anh đang sống với hiện tại, với em, với tình yêu của chúng ta.

- Anh thề đi. Nếu có bề gì là chúng ta sẽ chọn chỗ này để chết đó nghe.

- Vì sao? Cuộc sống vốn thay đổi - anh nói câu đó và định sẽ nói một câu khác có vẻ triết lý hơn, một câu nổi tiếng của Heraclitus, đại khái không ai có thể tắm hai lần trên một dòng sông, nhưng anh kịp dừng lại bởi vì không nên hình dung đến chuyện tắm táp với bất kỳ lý do nào trong tình trạng dòng sông như thế này, dù là sự tắm theo nghĩa triết học. Và thay vì dẫn câu triết lý trên, anh nói một ý mà anh biết là sáo rỗng, nhưng em, cũng như những cô gái trước đây, sẽ thích - Cuộc sống luôn thay đổi nhưng anh luôn yêu em.

- Nắm tay người ta đi.

Anh làm theo đề nghị của em như kẻ lệ thuộc tuân theo một mệnh lệnh. Cái gì đến thì phải đến. Anh nhìn về phía dãy nhà nghỉ cho thuê theo giờ bên kia sông.

Anh thở đều và sực nhớ mình chưa ghé tiệm thuốc tây mua bao cao su.

*

- Chỉ nắm tay và hôn thôi thì có bầu không vậy mẹ? - con gái hỏi.

- Không - bà mẹ vừa nói vừa làm bếp - Ủa, vậy mày cho nó nắm tay và hôn rồi sao?

- Dạ. Con chỉ cho phép chừng đó, nhưng anh ấy còn làm nhiều chuyện khác.

- Việc khác là việc gì?

- Dạ, là anh ấy vò chỗ này - con gái nói và chỉ lên hai trái đào căng trên ngực.

Bà mẹ dừng tay dao đang chặt chém khúc xương đùi heo, nhìn thẳng vào mắt con gái:

- Chết rồi, nó còn làm gì nữa không, nói cho mẹ nghe.

- Dạ, ảnh bật điện thoại lên để trên bàn quay phim rồi cho bàn tay vào trong váy của con. Như vậy thì có bầu không mẹ? - mắt nó vẫn đăm đắm ngờ nghệch như có một đám mây bay lửng lơ.

- Nếu bỏ cái tay thôi thì không sao. Mà sao mày cho phép nó làm chuyện đó? Con cái gì mới tí tuổi đã mê trai để bị lợi dụng.

- Dạ không, tụi con yêu nhau - con gái rướn cổ nói.

Bà mẹ thấy mắt nó đã hơi ướt, cổ nổi lên một sợi gân xanh xanh. Bà thở dài, rồi dịu giọng:

- Rồi, con gái của mẹ, nó có làm gì nữa không? Ý là sau khi cho cái tay của nó vào trong váy của con ấy...

Con gái đỏ mặt, sượng sùng. Nó khóc:

- Mẹ ơi, con không biết. Làm ơn đừng có tra hỏi con nữa. Con không biết như vầy thì có bầu hay không.

Tay con gái vân vê vải áo trước bụng. Mắt nó sũng nước. Môi nó mím chặt để không bật ra tiếng khóc. Và lần này thì bấy nhiêu thông tin thu thập đã cho người mẹ một linh cảm rất xấu.

- Nó là thằng nào, con nhà ai, ở đâu?

- Con không biết. Tụi con mới chỉ gặp nhau lần thứ hai.

- Phây của nó là gì?

- Hoàng Tử Mưa Xanh.

- Chết rồi con ơi, sao chỉ mới gặp nhau có hai lần mà tụi mày đã...

- Tụi con đã yêu nhau qua Phây lâu rồi. Tụi con nhấn like mọi thứ thuộc về nhau. Mẹ làm sao hiểu được.

- Thôi, giờ vầy, để mẹ nói cho con nghe. Có cách nào để hẹn hò cho mẹ gặp thằng đó không?

- Dạ có, chiều nay tụi con hẹn gặp để hỏi vụ này.

- Vụ này là vụ gì?

- Con sợ bị có bầu. Con phải hỏi ảnh. Qua Phây ảnh không chịu trả lời.

Giọng con gái nghẹn lại. Bà mẹ dồn hết mớ xương ống vô nồi áp suất rồi xả nước lạnh rửa tay. Bà vuốt ve trên bờ vai xo ro của nó, gỡ mớ tóc xơ rối trên lưng nó, rồi nói: “Để mẹ lo vụ này cho”. Con bé chợt rùng mình. Nó thấy lạnh rúc trong lưng sau câu nói vắn gọn đó của mẹ nó.

*

Tháng bảy âm. Mưa. Trận mưa khan không đủ để làm đầy con sông đen ngòm, trơ đáy.

Anh nói cho em nghe một chuyện quan trọng. Ngày mai anh sẽ đóng Phây. Có gì em cứ liên lạc với anh qua điện thoại. Em đừng kêu mẹ em đến đây nữa làm gì, nếu muốn cuộc tình chúng ta vẫn tiếp tục. Và như mọi khi, chúng ta sẽ hẹn nhau vào mỗi buổi chiều. Ở đây. Ngắm dòng sông. Anh uống cà phê đá, em uống nước chanh dây. Rồi sau đó, vẫn ở khách sạn cho thuê theo giờ Bên Sông. Em đừng lo nghĩ gì cả. Em đã mười tám tuổi từ lần đầu mình vào đó. Còn anh đã hăm ba tuổi. Tụi mình cũng đã yêu nhau trên Phây lâu rồi chứ có phải ngày một ngày hai.

Anh nhắc lại, đừng để mẹ em đến quậy anh. Bà ấy hiểu cái gì mà dám can thiệp vào tình yêu đẹp của chúng ta.

*

Thủy triều lên. Khúc sông nhuộm hoàng hôn đỏ. Mùi nhợn tanh vẫn còn váng vất trong gió.

Nó không mảy may gây dị ứng với những buồng phổi đã quen của những cư dân nơi đây. Nó trở thành một thứ mùi trung tính với họ. Họ như lũ cá đã quen lội trong vùng nước đó, vẫn lầm lũi sống, tìm thức ăn, đẻ trứng, sinh sôi.

Người mẹ thắp nhang lầm rầm khấn dưới gốc cây.

Rồi đội nón ra về.

Truyện ngắn 1.188 chữ của NGUYỄN VĨNH NGUYÊN
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    - xem bóng đá trực tuyến - 90phut - cakhia - mitom - xoilactv - bóng đá trực tuyến - bóng đá trực tiếp