Phóng to |
Giác quan hát trên hoa văn
Chẳng có gì giấu được dưới mặt trờiEm loài trái hiền chín rụng vào tim anh mở nắp
Chẳng có gì giấu được tình yêu Biên độ nén vào trong nỗi đau hay thở ra ngoài vòng vèo khói thuốc
Chẳng có gì mộng mơ hơn ngón tayGõ run vào bàn phách nhịp đợi nhau chỉ tình yêu mới hiểu
Chẳng có gì bất lực như câu thơĐắp đổi nhiều chiều mà không hình ảnh nào của em trọn vẹn
Chẳng có gì vô nghĩa như lời hátBởi chuyến ra đi này lớn hơn mọi cuộc chia tay
Chẳng có gì buồn hơn quán cóc xưaChiều một mình quá dài khi người quen không còn nữa
Chẳng có gì ngoài nhân chứngGiác quan hát trên những hoa văn…
Sài Gòn, rạng sáng 20-10-2009
Trên bờ
Chỉ ngắn ngủi thế sao, Only you?Chỉ có em làm nên sự sống
Chỉ có em tạo nghĩa cái chếtMà cũng chỉ ngắn ngủi thế sao?Em đến và đi Cho anh rã đông băng đáAnh ngoái nhìn lòng mìnhBờ kè quạnh hiu nước ngụt úng bao nămMột con chim diệc đậu trơCánh xám chiềuGục gặc quệt mỏ vô nghĩaMổ lên ánh sáng khía ưu tư đắng
Em đến và đi Cho anh ngày hè rộn rã bất tậnCây đời rung tia vuiThay màu sắc ý nghĩTrái cam bày mọng múi cảm xúcMỗi ngón tay tụ giác quan xung đột trên vỏ
Chỉ ngắn ngủi thế sao?Only you!Em đến và điOnly you!Cho anh rã đông một ngày Chết tàn mùa
Ngày mai mọi giải thích tự doĐâu còn ý nghĩa…
Sài gòn, 13-10-2009
Trở lại
Trở lại với những âm u rời rã mà anh từng biếtNỗi đau trào dâng từng bậc thangĐưa anh lên đỉnh trời vô địnhAnh từng ao ước hoang đàng Như những cánh chim kia…
Có điều gì trong anh vỡ raVết thương mơ được giải cứuAi có thể giải thoát anh ngoài chữ nghĩa?Và cũng chính chữ nghĩa bịt mắt anh Dẫn đến tuyệt lộ rạn nứt tận cùng
Anh là chú hề không bao giờ biết cườiLà hàng binh chưa bao giờ thắng trậnLăn theo vết xích đổ ngày tháng…Đôi lần anh ngỡ sẽ dễ dàng quên hết mọi điềuNhưng không một điều nào từng đến, bị quên cả
Trở lại anh làm tổ trong vết thương mìnhNhẫn nhục với nỗi đau, Trơ trẳn với được thua, mất mátLá ngoài vườn đang mùa xanh nonBao giờ tiếp tục lên đường? Chưa biếtBởi lúc này anh trở lại
Nhưng anh cũng đã nghe Tiếng bước chân quen Gọi bên thềmCho một chuyến đi xa…
Bão tháng 10-2009
Phi lý của sự thật
Tặng em yêu của anh!
Một ngày nào không còn chốn đi, trở về, Vắng emNgạc nhiên cùng tận.
Em đâu?Cái tổ ấm ngạt hơi, quen mùiỔ nhọ nồi hạnh phúcGạo hết, dầu khô, nước mắm thặn đít chaiNhững câu nói búa rìu vào nhauQuen như tiền kiếp nàoVết thương lành rồi bongMưa gió!
Bạn bè thú hoang mắt trừng điềm lạNhững câu thơ sụp lở mố đời Anh vẫn thế mớ bòng bong càng gỡ càng rối
Tìm câu thơ đắm mình trong biển cảLớp ngôn từ muối mặn rã thời gianHạnh phúc cay xè nước mắtĐôi khi khóc mà trơ cằn đá núi…
Không tưởng tượng Có thể vắng em?Điều thân thuộc như chiếc khăn lau vò nátMát lạnh gương mặt Chưa lúc nào anh nghĩ em không cóAnh yêu em với những điều vô lý bình thườngVà những đương nhiên ngỡ bình thường mà vô lý Bởi em là của anhcủa anhcủa anhGiấc mơ bọt cặn tâm hồnThoái thác con tàu đắm phơi trên ngực biển
Em lặn đâu bỏ căn phòng vắng dài này?Ai chịu đựng những cơn điên bất thường thế kỷLàm sao anh vắng mặt những cơn điên?Làm sao em bỏ anh, một thứ của nả yêu tinh?Mất em không còn chìa khóa nàomở lòng đời này được nữa!
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận