Phóng to |
Tác giả Nguyễn Phong Việt chia sẻ đến bạn đọc những câu chuyện liên quan đến sự ra đời của tập thơ "Đi qua thương nhớ" - Ảnh: Trần Tiến Dũng |
Phóng to |
Tác giả Nguyễn Phong Việt (bìa trái) ký tặng bạn đọc trước buổi giao lưu. Hơn 1 tiếng trước giờ giao lưu - Ảnh: Trung Uyên |
Buổi giao lưu diễn ra trong không gian ấm cúng, nhỏ gọn tại một quán cà phê ở Q.1, TP.HCM. Dù giờ giao lưu được thông báo là 9g, nhưng từ 7g30, đã lác đác bạn đọc đến. Gần 8g, tác giả Nguyễn Phong Việt có mặt và bắt đầu miệt mài ký tặng. Hàng người đợi đến lượt có chữ ký càng lúc càng dài và ở một góc khác của gian phòng, không lâu sau, hơn 300 cuốn thơ "Đi qua thương nhớ" (NXB Văn Học, Công ty cổ phần văn hóa và truyền thông Phương Đông) được bán sạch. Vì 3.000 bản in mới chưa kịp in xong nên không đủ thơ để bán cho bạn đọc.
Tập thơ hình vuông ấy chứa đựng nhiều điều đặc biệt: là tập thơ đầu tiên của nhà báo Nguyễn Phong Việt, hầu hết bài thơ đã được đăng trên các trang mạng cá nhân của tác giả từ trước đó, tập thơ ra đời từ chính "đơn đặt hàng" của bạn đọc mạng chứ không nằm trong kế hoạch ban đầu của tác giả.
Trang bìa tập thơ được thiết kế bởi nhà thiết kế thời trang Nguyễn Công Trí, đặc biệt thu hút bởi câu hỏi được in với co chữ lớn: "Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?". Nhiều hình ảnh minh họa trong tập thơ là tác phẩm của các tay máy vốn là bạn của tác giả.
Nguyễn Hoàng Ngân - sinh viên ĐH Công nghiệp TP.HCM chi nhánh tại TP. Biên Hòa, tỉnh Đồng Nai - đi từ Biên Hòa lúc 6g sáng để đến với buổi giao lưu và rất vui khi sở hữu tập thơ có chữ ký của tác giả. Hoàng Ngân cho biết: "Tôi vốn thích văn thơ. Tôi biết thơ của tác giả Nguyễn Phong Việt qua trang Facebook của anh và cũng đã nghe thơ của anh trên một trang web. Quả thật, tôi đã mong chờ buổi giao lưu với tác giả này từ lâu vì yêu thích và đồng cảm với giọng thơ chân thật, gần gũi với đời sống giới trẻ của anh".
Trong khoảng hai tiếng, với nhiều cảm xúc, Nguyễn Phong Việt đã chia sẻ nhiều câu chuyện đằng sau tập thơ ấy và giải đáp những thắc mắc của bạn đọc. Anh nói: "Tôi xem tập thơ này như một quà tặng gửi đến mọi người. Tôi viết thơ để giải tỏa cảm xúc, giải tỏa stress và chủ yếu là viết cho chính mình nên không giấu giếm cảm xúc. Có thể ví tập thơ như một câu chuyện tình buồn với nhiều cung bậc cảm xúc. Tôi cảm thấy mình may mắn khi được nhiều người đồng cảm".
Nhiều bạn đọc đã bật cười khi nghe Phong Việt chia sẻ về "mâu thuẫn" mà anh chưa giải quyết được: "Tôi nghĩ khi vui thì các bạn đừng đọc tập thơ này vì nó chứa đựng nhiều niềm đau, nhiều nỗi ray rứt. Khi buồn, khi đau thì bạn càng không nên đọc vì bạn sẽ càng buồn hơn, đau hơn. Nói chung, tôi không thể giải quyết được nghịch lý này".
Hai thông điệp mà tác giả muốn gửi đến người đọc từ tập thơ ấy cũng chính là những trải nghiệm tình cảm của anh đúc kết trong hai câu thơ: "Khi ai đó không lựa chọn ta nghĩa là ta thuộc về một lựa chọn khác"; "Không ai thương mình thì mình tự thương mình mà vui".
Vốn trước nay không quan tâm đến thơ, nhưng một lần tình cờ sang nhà bạn và nhìn thấy tập thơ "Đi qua thương nhớ", Nguyễn Quang Hùng - sinh viên ĐH Luật TP.HCM - bị ám ảnh bởi câu hỏi ở trang bìa: "Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?". Dù chưa đọc bài nào trong tập thơ ấy, Quang Hùng vẫn đến với buổi giao lưu và ngồi nghe đến hết buổi. Cậu tâm sự: "Tôi cứ nghĩ người trẻ ít quan tâm thơ, không ngờ lại có nhiều người trẻ như tôi đến với buổi giao lưu này. Tôi sẽ mua một tập thơ và đang rất hi vọng tìm được những cảm xúc mà mình từng đi qua nhưng không biết gọi tên thông qua những dòng thơ ấy".
Trước khi đến với bạn đọc TP.HCM, "Đi qua thương nhớ" đã có buổi giới thiệu tại Hà Nội vào ngày 29-12. Tác giả cho biết có thể anh sẽ viết tiếp phần 2 của "Đi qua thương nhớ" với những bài thơ mạnh mẽ hơn, vui tươi, bao dung hơn. Và tất nhiên, như tập thơ đầu, 70% bài thơ của tập hai sẽ được sẻ chia với cộng đồng mạng trước khi yên vị trong một bản in nhỏ gọn.
'Với những ai chưa từng đọc thơ tôi, nếu được giới thiệu chỉ một bài trong tập thơ Đi qua thương nhớ, tôi mong gửi đến họ bài thơCó một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời. Với tôi, khi có thể ngồi đọc sách trên chiếc xích, dưới tán cây, bên bờ hồ - thế là bình yên và hạnh phúc" - Nguyễn Phong Việt Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng nămthấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sáchchỉ như thế đã là hạnh phúc… Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắngchỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khátchỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiếtđể chờ một bàn tay đến mở ra… Chiếc xích đu được làm cạnh một giàn hoachiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mátchiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắngchiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chỗ để yêu thương một ai khácngoài một con người… Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đờitự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộnnhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốncủa một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắtcho đến khi bắt gặp một tình yêu… Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đaunhư chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấynhư chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuốinhư chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổibất cứ điều gì cũng cam tâm! Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái timnhững mùa trăng đi qua mà không dám ngủnhững đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏnhững lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớnhững ngày dài thật dài… Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày maingười có khi không phải thấy hối tiếcngười có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biếtngười mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không? Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng imchờ một người đến ngồi và đọc sách... Nguyễn Phong Việt |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận