Roger Daltrey và Pete Townshend của ban nhạc The Who. Album đầu tiên trong 13 năm qua của họ sẽ ra mắt trong năm 2019 - Ảnh: Getty Images
Nhà báo Kody Grow, một cây bút lâu năm trong lĩnh vực văn hóa, bày tỏ trong bài viết mang tên "Tại sao rock chính thống dở tệ trong năm 2018?".
Pink Floyd và White Zombie là những ban nhạc ra đời từ thập niên 1960, 1980 trong khi Papa Roach, dù cũng có tới 25 năm lịch sử, mới chỉ thành công vào thập niên 2000.
1. Theo Grow, rock chính thống (mainstream rock) giờ đây gần như chẳng còn tí hình hài nào của rock thuở ban đầu. Nó, hoặc là biến dạng đến mức không rõ ràng hình thức của rock, hoặc chỉ là sự bắt chước nhàm chán về vẻ ngoài mà mất đi tinh thần nổi loạn cố hữu.
Những ca khúc dẫn đầu bảng xếp hạng rock hiện nay của Billboard: Thunder và Natural của Imagine Dragons thì gần như chẳng có cả tiếng guitar - thứ nhạc cụ gắn liền với rock như máu thịt; những ca khúc của Badflower, Godsmack, Five Finger Death Punch thì lặp đi lặp lại những đề tài cũ rích đã được tiền nhân khai thác hết.
Twenty One Pilots, tên tuổi quan trọng bậc nhất trong thế hệ trẻ của rock chính thống, thì thậm chí không thể gọi là rock, mà cốt lõi chính xác là pop, theo nhận định của New York Times.
Nhưng nỗi ê chề lớn nhất phải thuộc về Greta Van Fleet - một ban nhạc gồm toàn các nghệ sĩ 9X. Họ là đại diện duy nhất của rock được đề cử giải thưởng nghệ sĩ mới xuất sắc tại Grammy 2019, album Anthem of the Peaceful Army của họ được đề cử giải album rock xuất sắc.
Nghĩa là đáng lẽ ra, Greta Van Fleet phải là niềm hi vọng của nhạc rock, nhưng không, thay vì thế, họ lại bị coi như những người "cosplay" nhóm Led Zeppelin thành thạo.
Greta Van Fleet - Anthem (Audio)
2. Trong giai đoạn sóng gió của rock chính thống, indie rock (rock độc lập) chảy nhẹ nhàng mà tạo nên một miền âm nhạc trù phú.
Chỉ trong tuần thứ 3 của tháng 1, khán giả đã được thưởng thức Why hadn't everything already disappeared? (Tại sao vạn vật còn chưa biến mất?) của Deerhunter mơ mộng, buồn bã, đầy tính hiện sinh, đến Remind me tomorrow (Nhắc em ngày mai) của Sharon Van Etten đa cảm và "lộn xộn" theo một trật tự tinh tế, đến Heard it in a past life (Đã nghe đến từ tiền kiếp) giàu tính tự sự của Maggie Rogers.
Bên cạnh đó, sau 4 năm vắng bóng, Hozier cũng trở lại, với những lời hát phóng khoáng đẹp như thơ trong Wasteland, baby! Thậm chí đến cả Thom Yorke - giọng ca falsetto biểu tượng của alternative rock - cũng đã có kế hoạch ghi âm một album solo độc lập.
Hozier - Wasteland, Baby! Album Announcement
Khi nền công nghiệp ngày càng phát triển, thật dễ hiểu khi rock lại tươi tốt hơn ở mảng indie, nơi các nghệ sĩ có thể tự do mọc như cỏ dại. Bởi một khi đã để quyền lực và tiền bạc nhúng tay vào, sự nổi loạn cũng sẽ là sự nổi loạn giả tạo.
Tất nhiên rock chính thống vẫn còn đáng để mong đợi. Một thông tin mới đây đã được xác nhận, rằng ban nhạc The Who huyền thoại sẽ ra mắt album đầu tiên sau 13 năm.
Và biết đâu, tiếng guitar kỳ diệu của Peter Townshend hay giọng hát mê hoặc của Roger Daltrey lại đủ sức để vực dậy sự ảm đạm của mainstream rock, hoặc ít nhất, để định hình lại tinh thần rock cho thế hệ 9X - những người đã sống quá xa với thời kỳ vàng của dòng nhạc này.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận