Chị Ngọc yêu thương chăm sóc hai con nuôi như ruột rà của mình - Ảnh: SƠN LÂM
Con tui tui thương. Sáng sớm, tui ngủ dậy thấy con mình nằm ngủ đó là đã thấy vui một ngày rồi.
Hồ Thị Ngọc
Nghe chuyện chị Hồ Thị Ngọc đi làm mướn nuôi hai đứa con không phải của mình từ 12 năm nay, chúng tôi hẹn gặp. Nhưng buổi gặp lại diễn ra trong đêm vì chị đi chăm sóc vườn thanh long mướn ở xa tuốt Tân Trụ...
Mẹ mất, cha bỏ nhà đi
Chị Ngọc - năm nay 53 tuổi, sinh ở huyện Gò Công Đông, Tiền Giang - theo cha mẹ lên ở Xóm Than bên sông Sài Gòn tại Q.2 (TP.HCM).
Xóm Than thuở ấy toàn dân nghèo, cha mẹ chị Ngọc làm nghề đưa đò từ Thủ Thiêm qua Q.1, nuôi một bầy đến 14 con "đẻ năm một". Là con thứ 9, chị Ngọc học đến lớp 2 cũng nghỉ học đi chăn bò mướn rồi làm "con đò Thủ Thiêm"... Khi Thủ Thiêm đổi thay, Xóm Than bị giải tỏa, cả nhà về khu trọ gần đó để tiếp tục mưu sinh bằng cách ai thuê gì làm đó.
Lúc ấy, gần bên phòng trọ của chị Ngọc có đôi vợ chồng trẻ dắt díu nhau từ Phú Thọ vào thuê. Chồng đi lặn sông tìm sắt thép phế liệu, vợ bán vé số. Họ đến xóm trọ nghèo một thời gian, năm 2007 thì sinh thằng Tí. "Cha nó đặt tên nó là Lương Phước Đạt. Hai năm sau thì sinh ra thằng Bin, đặt tên Lương Đạt Phát. Tui chỉ nhớ cha nó họ Lương" - chị Ngọc nói.
Không nhớ tên cha ruột thằng Tí nhưng chị Ngọc nhớ rõ thằng Tí sinh ở Bệnh viện Q.2, ba mẹ nó trốn viện đem con về. Chưa đầy 2 năm sau có thai thằng Bin thì họ phải đi Bệnh viện Từ Dũ, bác sĩ khuyên bỏ cái thai bởi bệnh tim người mẹ nặng, việc sinh nở rất nguy hiểm.
"Nhưng mẹ thằng Tí nói thôi đời khổ rồi, mẹ chết cho con sống cũng được. Ai ngờ cổ nói vậy mà sinh thằng Bin xong, trốn viện về được đúng 2 tuần thì chết thật. Đó là ngày 23-3-2007" - chị Ngọc kể.
Chị Ngọc nhớ như in ngày mất của mẹ thằng Tí, cả xóm trọ chung tay lo đám tang từ áo quan cho đến phí hỏa táng. Chị Ngọc còn nhớ rõ ngày đó vì chỉ 3 ngày sau đám tang, cha thằng Tí ôm bình tro của vợ bỏ đi.
"5h sáng, thằng Tí khóc to quá, mọi người qua xem thì thấy cửa khóa bên ngoài nên xúm vào phá cửa. Thằng Tí khóc khản giọng, còn thằng Bin lúc này chưa đầy tháng, người tím tái gần chết. Mẹ tui pha sữa bột nhỏ vào miệng thằng Bin một hồi nó mới khóc được" - giọng chị Ngọc nghẹn lại vì xúc động. Chị không giấu ai chuyện hai đứa là con nuôi của mình.
Việc người cha bỏ hai đứa con được báo chính quyền. Rồi chị Ngọc nhận nuôi luôn hai đứa trẻ. "Con thú bị thương mà mình thấy cứu được còn cứu, huống chi hai đứa nhỏ vầy sao bỏ được" - chị Ngọc nói thêm. Lúc đó chị Ngọc chưa lấy chồng, phụ quán bán bánh canh để nuôi mẹ. Và chị nuôi thêm 2 đứa con của người ta.
3 năm sau thì mẹ mất, chị Ngọc một mình tiếp tục nuôi con, trong tâm thế nếu cha tụi nó trở về thì... "mình lỡ thương con rồi, mà nếu cha nó tìm về thì cũng phải giao lại, máu mủ người ta mà".
Nhưng người cha mãi không thấy tăm hơi. "Mình không dám hờn trách gì vì có ở hoàn cảnh người ta đâu mà biết" - chị Ngọc nghĩ đơn giản. Những người xung quanh hoặc thương chị hoặc có ý châm chọc nuôi con tu hú làm gì, sau này nó cũng bỏ đi. Chị Ngọc cũng chỉ cười: "Con tui tui thương. Sáng sớm, tui ngủ dậy thấy con mình nằm ngủ đó là đã thấy vui một ngày rồi".
Hai bé thắp nhang cho mẹ ruột trong phòng trọ của mẹ nuôi - Ảnh: SƠN LÂM
Đời mẹ xoay theo con
Chị Ngọc quần quật nuôi con quên luôn chuyện lấy chồng.
Khi thằng Tí đến tuổi đi học, chị mới biết... muốn đi học phải có giấy khai sinh. Tưởng chừng con mình không được đi học thì một lần chị đi đổ cát thuê, ông chủ mỏ cát thấy hoàn cảnh thương quá nên bày cách chị Ngọc về quê... mượn giấy khai sinh của hai đứa cháu ngoại con bà chị ruột ông ta.
Hai đứa Nguyễn Hoài Ân và Nguyễn Hoài Nhân ở Tiền Giang cũng bằng tuổi thằng Tí, thằng Bin. Rồi ông chủ ấy cầm tờ khai sinh này đi xin cho hai con chị Ngọc nhập học.
Có chỗ cho con học là quá mừng, chị Ngọc rời Sài Gòn đưa con về Long An không đắn đo. Đời làm mướn thì ở đâu cũng vậy.
Thằng Tí đến trường với giấy khai sinh mượn cho đến hè năm lớp 6, nó quyết định nghỉ học ở nhà đi làm kiếm tiền mặc mẹ nó ngăn cản. Thằng Tí nói chắc nịch: "Mẹ có bắt con đi học thì con cũng trốn à, mẹ đi làm mướn cả ngày sao canh con được". Chị Ngọc khóc một chập rồi cũng chịu. Chị có mắng con bao giờ.
Hôm sau, thằng Tí lãnh vé số bán kiếm tiền. Nó bán vé số được hai tháng thì ông chủ công ty sản xuất áo phao thấy thằng nhỏ mặt mũi sáng láng, dễ thương tội nghiệp nên nhận nó vào làm trong xưởng với mức lương cao hơn nhiều so với một ngày lang thang đi bán vé số. Còn thằng Bin, vẫn tờ giấy khai sinh mượn mà nay đang học lớp 4.
Ngày giỗ đầu tiên cho mẹ ruột
Chị Ngọc chưa bao giờ giấu hai con về chuyện tụi nó là con nuôi. Nhưng khổ nỗi, tụi nhỏ lại luôn cho là mẹ... đùa, như kiểu những cha mẹ vẫn hay đùa nhặt con từ đâu đó về nuôi. Lúc cha nó bỏ đi, thằng Tí mới 2 tuổi, chưa kịp có ký ức. Chị Ngọc cũng nghĩ con mình còn nhỏ nên không giải thích sâu thêm.
Hai đứa chỉ tin chị Ngọc là mẹ nuôi vào tháng 3 vừa qua, khi chị nghiêm túc đưa ra tấm ảnh thẻ của người mẹ ruột. Thứ kỷ vật duy nhất còn sót lại được tìm thấy nằm trong bao gối lót cho thằng Tí nằm khi xưa.
"Tui nghĩ con đã đủ tuổi lớn rồi, mà mình đâu biết ra sao ngày mai. Sợ mình chẳng may gặp chuyện rồi cả đời tụi nó chẳng biết sự thật thì tội nghiệp. Cha nó không tìm về, sau này có gì nó cũng biết đường mà đi tìm quê cha đất tổ" - chị Ngọc bộc bạch.
Nhìn thấy tấm hình mẹ ruột, cả hai anh em đứng khóc, chị Ngọc cũng khóc theo!
Đó là những ngày cả nước đang căng thẳng chống dịch Covid-19. Chị Ngọc đi làm cho một công ty bao bì cũng bị dừng việc từ tết. Công ty thằng Tí đang làm cũng tạm ngưng hoạt động. Có bữa thằng Tí phải lội sông bứt rau muống về luộc cho cả ba mẹ con ăn qua bữa.
Thằng Tí khóc một hồi thì gạt nước mắt chạy đi xin ứng ông chủ nó 300.000 đồng. Việc đầu tiên là rửa ảnh mẹ ruột nó đặt lên góc tủ phòng trọ mà thờ.
Rồi nó lại đón xe ôm đi tuốt ra thị trấn Bến Lức, nơi hiếm hoi có hàng quán giữa mùa dịch, để mua nửa con vịt, mấy trái quýt đường về thắp nhang làm bữa giỗ đầu tiên cho người mẹ sau 12 năm qua đời mà nó không hề nhớ mặt...
Cúng mẹ ruột xong, nó lại ôm chặt mẹ nuôi mà như liền máu thịt của mình.
Bên mâm cơm có hai con cá rô chiên và đĩa rau luộc được dọn muộn gần nửa đêm, tôi hỏi hai đứa ước mơ gì. Thằng Bin nhanh nhảu nói muốn làm cảnh sát chữa cháy, còn thằng Tí nói chẳng thích gì.
"Con cũng không thích chơi gì. Cái gì làm có tiền về đưa mẹ nuôi em thì con mới thích" - nó cười thật thà. Chút sau, nó lại bẽn lẽn nói thêm: "Làm tài xế đã lắm, mà con còn 5 năm nữa mới thi bằng lái được".
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận