Một đồng nghiệp trẻ nhắn tin "Anh ơi bệnh nhân đã vào phòng mổ và hơi lo lắng vì chưa thấy anh xuất hiện".
Ba chân bốn cẳng phóng xe vào bệnh viện và chạy thẳng lên phòng mổ để trấn an bệnh nhân trước khi gây tê.
Kết thúc hai ca mổ kết quả tốt đẹp, ngoài sân nắng đã lên.
Lại tiếp tục đi thăm bệnh nhân, tiếp tục các cuộc mổ.
17h, về phòng mạch. Nhìn những bệnh nhân đang chờ đợi khám bệnh cảm thấy như mình có lỗi vì không thể khám sớm hơn.
21h, kết thúc một ngày làm việc và nhận được hai bài thơ của hai đứa con gởi qua Viber. Chỉ kịp cám ơn hai đứa nhỏ về món quà bất ngờ này. Những vần thơ con trẻ không khỏi làm người bố - người thầy thuốc lặng lòng.
Ngày rồi đêm vất vả
Tận tụy với bệnh nhân
Con yêu bố muôn phần
Xen chút lòng ghen giận
Bố đi hoài bố bận
Con lủi thủi cực thân
Bố ơi, con thèm bố
Thèm bên bố vậy thôi
Thèm nụ hôn thật vội
Thèm xiết tay thật lâu
Thèm một cái châu đầu
Thèm mùi hương của bố.
Con gái Tăng Hà Mai Anh
Người bác sĩ cô đơn trong cuộc sống của mình vì lẽ đơn giản họ đắm chìm trong công việc.
Ở bệnh viện, trong những ca mổ, phẫu thuật viên chính chịu toàn bộ trách nhiệm về cuộc mổ, phải đưa ra những quyết định cuối cùng trong tích tắc.
Trước những ca cấp cứu, bác sĩ cần phải tỉnh táo ra quyết định và ít khi nào họ nghĩ nếu thất bại thì hậu quả họ sẽ gánh ra sao. Và khi thất bại xảy ra, họ sẽ cô đơn trong cuộc chiến pháp lý.
Trong cuộc sống hàng ngày, công việc cuốn họ đi theo dòng xoáy khám bệnh, mổ xẻ, đọc sách rồi lại khám bệnh, mổ xẻ.
Thời gian bên người thân gần như thật ít vì bệnh nặng hay xảy ra vào những thời điểm mà mọi người đang nghỉ ngơi.
Một tin nhắn hay một cú điện thoại, bác sĩ lại vội vã chạy vào bệnh viện, nơi mà bệnh nhân và người nhà đang nóng long chờ đợi.
Những cuộc vui bên gia đình hiếm hoi đến mức những đứa trẻ cảm giác bố hay mẹ nó thuộc về một thế giới khác.
Với bạn bè hay đồng nghiệp, thời gian bù khú bên nhau quá ít ỏi. Vội vã đến và vội vã đi vì công việc vẫn còn, những buổi trực bệnh viện 24h lấy đi nhiều sức lực đến mức họ không còn hứng thú tham gia những cuộc vui mà chỉ muốn được… ngủ.
Với bệnh nhân, người bác sĩ như vị cứu tinh để bệnh nhân bám víu, hy vọng được giải thoát khỏi bệnh tật. Thường thì bác sĩ phải cố hiểu bệnh nhân để tìm ra bệnh và điều trị. Khi khỏi bệnh, người nhà và bệnh nhân vui vẻ cám ơn và đi về.
Khi bệnh nhân không qua khỏi, người nhà ra về trong buồn bã, đôi khi là sự tức giận trút lên đầu bác sĩ và nhân viên y tế.
Mấy khi người bệnh nhân tự hỏi không biết người bác sĩ trước mặt mình có tâm trạng ra sao. Bác sĩ dĩ nhiên là cũng không thể chia sẻ những khó khăn của mình vì lẽ đơn giản chưa ai làm như vậy cả.
Thời gian trôi qua, khó khăn và áp lực công việc cũng như cuộc sống chồng chất. Không biết giải tỏa vào đâu, người bác sĩ lại lao đầu vào công việc khiến sự cô đơn của họ lại càng nhiều hơn. Nỗi cô đơn ngay trong chốn đông người.
Nhưng suy cho cùng, đó là nỗi cô đơn mà người thầy thuốc đã lường trước, đã lựa chọn để nhận về mình trách nhiệm sát cánh bên sức khỏe và mạng sống của người khác - một trách nhiệm thiêng liêng.
Cám ơn con gái và con trai nhỏ đã tự hào về bố:
Bố ơi, ngày của bố
Khắp phòng khám rực hoa
Bố là của tất cả
Bố luôn luôn đon đả
Muôn bệnh nhân bố ơi
Bệnh nhân thấy bố cười
Ân tình gửi nơi nơi.
Bệnh nhân là tất cả
Bố yêu quên vất vả
Làm bố đã gầy vai
Duyên nợ một không hai
Khiến bố là duy nhất
Một mặt trời rất thật
Trong lòng con, bố ơi.
Con trai Tăng Hà Duy Anh
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận