Lái xe đò Tây Bắc ngày ấy không sợ đèo, chỉ sợ suối. Cầu cống đã sập hết vì bom đạn, không ai đoán biết được bên dưới dòng nước là đá ngầm, hố sâu hay cơn lũ quét ập về bất cứ lúc nào.
Cánh tài xế già đến giờ vẫn hay bảo nhau "có phong hai lần anh hùng cũng chẳng dám lái xe khách tuyến Tuyên Quang - Xín Mần (Hà Giang) ngày ấy". Nào đường trơn, vực sâu, nào thủng lốp, nào đạn pháo Trung Quốc rít eo éo trên đầu...
Thập niên 80 của thế kỷ 20, với những sinh viên từ nhiều miền đất nước về học ở Huế hẳn ký ức sẽ khó lòng quên các chuyến xe đò thuở ấy, trong đó có xe than.
"Xe đò Việt Nam đi chút đã tụt phanh/Qua đèo Hải Vân run như cầy sấy". Câu hát chế và tấm ảnh chiếc xe đò chết máy giữa đường đèo Hải Vân ai đó vừa đưa lên trang mạng.
Chiếc xe đò đã gắn bó da diết với thời đi học của tôi, từ khi rời trường làng về trường huyện rồi lên trường tỉnh.
Cuối thập niên 1990, những chuyến xe đò từ Đà Lạt về Nha Trang chỉ có một ngõ chính, đó là phải qua đèo Ngoạn Mục.