Em biết có đôi lúc anh mệt mỏi, anh muốn buông xuôi, bất mãn và chán nản... Nhưng anh à, hãy vì con, hãy vì bé Chip yêu của mình mà gắng sức. Rồi mọi việc sẽ tốt đẹp thôi anh.
Em nhớ hồi chưa lấy nhau, vợ chồng mình năm nào cũng về nhà trước Tết. Nhưng khi lấy nhau rồi, có năm, Tết đến vợ chồng mình lại đón giao thừa ở một nơi xa, trên cabin xe, rét như cắt da cắt thịt ở cửa khẩu sang Trung Quốc. Chuyến hàng dưa của mình không kịp đến giờ giao đành phải nằm lại... "ăn tết" bất đắc dĩ ở đó. Năm ấy, vợ chồng mình ôm nhau khóc đêm giao thừa.
Em biết, lỗi tại em làm ăn không cân nhắc, không biết tính toán để người ta quỵt tiền, xù nợ, và vợ chồng mình từ một chủ đại lý hàng thực phẩm phút chốc thành kẻ trắng tay. Rồi anh chị em của em giúp đỡ, chạy vạy vay mượn mua được chiếc xe tải chở hàng, anh và em lại cùng nhau gây dựng lại sự nghiệp. Một hành trình quả là đầy chông gai và nước mắt phải không anh?
Đôi lúc, em thấy anh buồn, anh muốn bỏ tất cả, anh muốn đi thật xa để kiếm cớ sinh nhai, anh muốn từ bỏ nghề tài xế rày đây mai đó. Anh nói anh muốn về quê sống, có ít ăn ít, có nhiều ăn nhiều nhưng được gần con, chăm sóc cho con.
Thế nhưng em cản anh vì số nợ vợ chồng mình còn quá lớn. Nếu về quê, biết lấy gì mưu sinh? Con chúng mình đã có ba mẹ trông giữ, chăm sóc. Nó ở chung với các anh, các chị rất tốt, vẫn đi học bình thường. Mỗi chuyến xe mình đi ngang nhà nếu tiện thì mình vẫn ghé thăm con.
Việc của vợ chồng mình bây giờ là cố gắng làm để trả nợ, trang trải cuộc sống và có chút gì đó để lo cho con. Anh hãy cố dằn lòng, kìm nén cảm xúc. Giờ khó khăn những sau này quả ngọt sẽ kết thành. Anh đừng quá bi quan anh nhé.
Hơn ai hết, em cũng là người thấm thía nỗi buồn khi phải "tha phương cầu thực", bỏ con ở nhà mẹ để theo những chuyến xe đường dài. Người làm mẹ như em phải nuốt nước mắt vào trong mỗi đêm nhớ con. Người làm mẹ như em phải dằn xé tâm can khi vô tình bắt gặp một người mẹ nào đó dẫn con mình đi mua đồ tết.
Nhưng tất cả điều đó với em chỉ là thử thách cho sự kiên cường và sự hi sinh của một người mẹ đối với con. Có thành quả nào mà không trải qua cay đắng? Bởi vậy, em cần anh là chỗ dựa, cần anh là nơi để em có thể trút cạn nỗi niềm mỗi khi nhớ nhà, nhớ con. Hãy là chỗ dựa thật vững chắc cho em, anh nhé.
Năm nay, con gái mình đã lớn. Hôm bữa em gọi điện về con khoe cân đã được 18,7 ký, cao cũng hơn 1,1 mét rồi. Giờ chắc size giày con mình đã được 28, 29 thì phải.
Năm nay, mình sẽ về nhà sớm hơn mọi năm một chút. Vợ chồng mình sẽ dắt con đi chợ, mua sắm quần áo tết. Mình sẽ bỏ bớt một chuyến hàng cuối năm để kịp về nhà trước đêm giao thừa. Mình sẽ lên chùa cầu bình an trong năm mới. Mình sẽ lì xì và chúc tết ba mẹ vào sáng sớm mùng 1, đầu năm. Mình sẽ làm những điều mà mấy năm nay vợ chồng mình hay bỏ lỡ. Mình sẽ đón một mùa xuân thật an lành, một năm mới thật hạnh phúc bên con gái và gia đình hai bên.
Dạo này đi trên đường, thấy người ta mua sắm, tất bật cho ngày Tết, thấy lòng mình cũng rộn ràng anh nhỉ. Mai, đào cũng đã bắt đầu hé nụ đón mùa xuân tươi rồi. Đường phố bây giờ nhộn nhịp hẳn. Nhà nhà bắt đầu sửa sang đón Tết, gương mặt ai nấy cũng hân hoan.
Vậy nên anh cũng nên thay đổi thái độ của mình. Hãy nghĩ tích cực hơn một chút. Hãy giúp em một tay, hãy xốc vác lại tinh thần. Miền Bắc trời bây giờ dù rét nhưng lòng mình ấm áp là được. Chuyến xe đường dài dù có mệt mỏi thì tình yêu chúng mình vẫn còn giữ cho nhau là được. Cùng em trên những chuyến xe đường dài mùa xuân để sau này con mình được đủ đầy, hạnh phúc. Em tin vợ chồng mình sẽ làm được.
Bạn có tâm sự muốn nhắn xưa, hay người yêu hiện tại? Mời bạn gửi bài viết khoảng 800 - 1.000 chữ cho Tuổi Trẻ Online tại địa chỉ [email protected]. Vui lòng cung cấp thông tin tài khoản để tòa soạn gửi nhuận bút sau khi đăng bài. Cảm ơn bạn.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận