Phóng to |
Đại lộ Nguyễn Bỉnh Khiêm - Nguyễn Văn Linh, dân gian gọi là đường bao, sau 0g thường là nơi tụ tập, ẩu đả và truy sát của các băng nhóm côn đồ hung hãn |
Rửa thù - nguyên tắc số 1
Đối với Vinh “lì”, điều đáng sợ nhất trên đời là để kẻ khác xúc phạm. Theo hắn, trong giang hồ có thể bị tù, bị đâm chém đến tàn phế, thậm chí bị giết cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu để bị xúc phạm thì bắt buộc phải tẩy rửa vết nhơ ấy bằng máu chứ không có một sự thương lượng, nộp phạt hay đền bồi nào khác.
Bởi thời điểm này giang hồ Hải Phòng không nghĩ đến tiền, không cần hợp tác, chưa cần thế lực mà tất cả là “danh dự”. Danh dự giang hồ là số má. Khi số má bị tổn thương, bôi nhọ thì phải rửa bằng máu. Hắn cũng hiểu rằng: rửa thù thành công cũng thường có nghĩa là chấm hết đời kẻ trả thù.
Đó cũng là một trong những nguyên nhân làm thế giới giang hồ đất cảng tanh ngòm mùi máu. Một trong những điển hình là vụ trọng án ngày 3-7-2005 tại làng Ngọ Dương, An Hòa, An Dương gây kinh hoàng dư luận cũng bắt nguồn từ việc bảo vệ danh dự giang hồ...
20g, trời mưa, đường vắng. Tại một quán Internet ven đường có 10 thanh niên nam nữ đang chăm chú mỗi người một máy. Một chiếc taxi 12 chỗ ngồi phóng tới cửa quán net. Từ xe, 10 thanh thiếu niên nhảy xuống lao vào quán.
Không nói nửa lời, chúng vung dao tông, kiếm, mã tấu, dao quắm... đâm chém liên tục vào những người đàn ông trong quán không sót một ai. Sau một hồi chém giết man rợ, chúng điềm nhiên leo lên xe quay ngược hướng về Hải Dương. Tất cả sáu người đàn ông trong quán đều trọng thương. Nặng nhất là một người bị bay phần xương hộp sọ phía trên và một người bị đứt lìa bàn tay.
Hung thủ bị bắt. Đó là vợ chồng Nguyễn Đức Đại (sinh 1982) và Vũ Thị Kim Dung (sinh 1985, trú tại xóm 3 Tràng Duệ, Lê Lợi, An Dương) cùng 10 “chú” ong ve cực nhí. Ba tên sinh năm 1990 - tức 15 tuổi, hai tên sinh năm 1989, còn lại là sinh năm 1988. Lý do chúng chém người nghe không thể hiểu nổi: mấy hôm trước Đại đi qua khu này có va chạm và bị một số thanh niên cậy đông ăn hiếp. Về bàn với vợ và kêu đám ong nhí đem đồ đi tìm kẻ thù. Không nhớ mặt, nhớ tên, không biết nhà đối thủ. Nhưng chẳng nhẽ... “về không”, đằng nào cũng đã đến đây thì cứ chém những thằng đàn ông ở... gần chỗ mình bị xúc phạm cũng được! Vợ chồng Đại hạ lệnh: cứ đàn ông trong quán là chém hết!
Vinh “lì” cười nhạt: “Một khi đã bị xúc phạm thì phải chơi cho đến khi mình hoặc nó không còn trên đời này nữa thì thôi anh ạ”. Cách đây mấy năm khi bọn Vinh “lì” hay tụ tập ở ngã ba An Dương, ong của Vinh đã tát tai một kẻ qua đường. Không ngờ nó có “đàn” (ổ nhóm) và âm thầm đi tìm kẻ thù để giết.
Trong một tuần, tại quán xôi đêm ở ngã ba này có tới ba lần bọn “ninja” vác giáo đến xiên người trong quán. Nhưng cả ba lần chúng đều đâm nhầm. Lần cuối cùng, chính Vinh “lì” chứng kiến. Nửa đêm, ba con ngựa sắt đổ sáu thằng bịt mặt xuống quán. Hai thằng giật tóc một khách hàng lật ngửa đầu ra sau. Bốn thằng kia thi nhau cầm giáo xiên vào bụng, đùi, mặt nạn nhân. Máu nạn nhân túa ra đầy áo và thúng xôi của bà chủ quán đang chết lặng vì kinh hãi.
Đạp đổ nạn nhân, một thằng than phiền: “Nhầm rồi các anh ạ! Không phải thằng này!”. Bọn sát nhân lầm bầm chửi rủa, mượn giẻ lau máu ở yên xe, bực dọc gạt chân chống bỏ đi như vừa lỡ mua nhầm mớ rau...
Tất cả những tên giang hồ đất cảng đã từng nằm trại tị nạn Hong Kong đều không quên nỗi ám ảnh khủng khiếp của Sìn “cơm” những năm cuối thập kỷ 1980. Xuất thân từ một kẻ nấu cơm cho trại, hầu hạ các đàn anh, nhưng là kẻ chưa bao giờ biết đến tình người nên Sìn “cơm” có những phương thức, phong cách lấy máu kẻ thù lạnh lùng, tàn nhẫn và ghê rợn nhất.
Tố chất này khiến Sìn dần trở thành ông trùm giàu có và hùng mạnh nhất các trại tị nạn thời đó. Khi dư thừa tiền bạc và thế lực, Sìn “cơm” dẫn theo gần 100 đệ tử hau háu khát máu cùng những vali vàng, tiền trở về Hải Phòng “vinh qui bái tổ”. Sức mạnh của Sìn “cơm” lúc đó là vô địch. Nhưng vì đã gây quá nhiều nợ máu nên Sìn chỉ ngủ được ở quê nhà đúng một đêm trọn vẹn. Đêm thứ hai hắn đã bị sáu tên bịt mặt đột nhập vào nhà thắt cổ chết, cắt đầu ném ra hố xí công cộng...
Những mối thù của giang hồ đất cảng hiện nay dù nhỏ như cái kim hay lớn như Thái Sơn hầu hết đều được chúng rửa bằng máu một cách triệt để như vậy.
Phóng to |
Khởi nguồn của mọi “vinh hoa” trong giang hồ là phải có số. Đặc biệt trong thời điểm “thiên hạ” chưa có chủ soái thì cơ hội đó dành cho tất cả các đại ca trong mọi băng nhóm. Có số là có ong ve, có quyền lực... Đời giang hồ của Vinh “lì” đã chứng kiến một vụ lấy số ngoạn mục nhất là năm 2003. Khi đó bọn Hùng “tá” ở Cát Cụt mâu thuẫn và đã chém Tuấn “hân”, một đại ca đang nổi thời đó.
Tuấn “hân” tung tin: “Mày không đâm chết tao thì tao sẽ giết mày bằng được!”. Câu nói ấy rất nhiều “anh em” giang hồ đã biết. Tuấn “hân” vì hận mà phát biểu câu đó nhưng cũng vô tình tạo “thời thế” cho Hùng “tá”, tức là Hùng “tá” có điều kiện để lấy số. Khi Tuấn “hân” vào viện, Hùng “tá” cho “ly” (đàn em chuyên làm do thám) thay nhau phục ở viện để nắm tin tức.
Rình đúng hôm Tuấn “hân” ra viện, đang ngáo ngơ chờ taxi thì ba con ngựa sắt chở năm thằng ong của Hùng “tá” xáp lại chém Tuấn “hân” ngã dập mặt xuống vũng máu. Tuấn “hân” không chết. “Ly” của Hùng “tá” lại bám chặt bệnh viện. Lần thứ hai ra viện, Tuấn “hân” có vệ sĩ hộ tống cẩn mật nhưng vẫn bị bọn Hùng “tá” chém trọng thương. Đám ong ve của Tuấn “hân” bị đánh tan tác. Thân cô, lực mỏng, Tuấn “hân” buộc phải đánh tiếng rút lại lời tuyên bố và cũng chìm luôn trong giang hồ với một thân hình tàn tạ đầy thương tích...
Giới giang hồ Hải Phòng ngày nay đang tạo ra một “nguyên tắc” là: càng nổi (nổi tiếng) càng dễ vớt (bị đâm chém). Bởi vì muốn nổi tiếng, có đàn em, có số má thì không gì nhanh và hiệu quả bằng cách hạ kẻ đang nổi tiếng. Kẻ thực hiện nguyên tắc này một cách ráo riết và triệt để nhất là Giới “trâu”.
Là một trong những thủ hạ tâm phúc nhất của Dung “hà” nên Giới “trâu” được chị lớn đưa vào “khai phá đàng trong”. Dung “hà” chết, Giới “trâu” về Hải Phòng hòng gây dựng “nghiệp bá”. Hắn đưa ra huyết lệnh với đám ong ve: cứ tìm thằng nào gấu nhất, nổi nhất, có số nhất thì chém! Trong đám “đầu lĩnh” thân cận của Giới “trâu” có ba tên cực kỳ khát máu là Cường “gà”, Bình “thể” và Trung “nhom”.
Trong một năm, ba tên này hạ thủ liên tục những đại ca đang vươn lên chiếm lĩnh giang hồ. Cường “gà” và Bình “thể” sa lưới pháp luật. Trung “nhom” bị bọn Nam “vân” (một băng nhóm khác) bắn súng kíp, đạn ghém, găm hơn 40 viên bi thép vào đầu. Trung “nhom” nằm đủ các loại viện không khỏi và nghe nói đi Bỉ mổ rồi bặt tin. Giới “trâu” đúng lúc đứng trước ngưỡng cửa hoặc là đón những cơn “lũ máu” của giang hồ đòi nợ hoặc sẽ lên đỉnh cao số má thì hắn đột tử vì sốc ma túy.
Tuy dân anh chị đất cảng hành xử tàn bạo, nóng vội nhưng cũng không hẳn là không có mưu mẹo, chiến lược. Thủ pháp thông dụng nhưng hiệu quả nhất là nuôi “ly”. Để làm “ly” thường phải là trẻ con mới lớn, đua đòi giang hồ nhưng chưa có tiếng tăm, chưa theo ai và khá tinh quái. Đại ca khi thu nạp sẽ rất âm thầm, kín đáo.
Giao mật lệnh và thả “ly” ra đường. Nếu “ly” nhập được vào bọn của đối thủ thì quá tốt. Còn nếu không thì cũng tìm cách móc nối, nắm tin tức đối phương như: bọn chúng “làm trường” (đánh bạc), “bay” (lắc), hát hò, chat, game ở đâu, giờ nào, vũ khí có mang theo không... Điển hình là vụ án ngày 9-9-2005, Tuấn “hỏng” tức Hoàng Thanh Tuấn đã dùng “ly” mà có được tin bọn Trường “sinh” đang ăn chơi ở Kiến An rồi cho 10 em ong sang “úp”, bắn trọng thương Trường “sinh”, giết chết ong cầm tài (lái xe) của Trường “sinh”.
Để có những cuộc đánh lớn hiệu quả với hàng chục ong ve ô hợp, thiếu hiểu biết, dễ manh động, các đại ca phải biết sắp xếp, tổ chức, ẩn náu, truy tìm, cắt đặt... Và để có tính thống nhất, tập trung, chúng phải có đại bản doanh và các bộ phận chuyên môn. Các chiến sĩ đội H88 (chống tội phạm côn đồ hung hãn) Công an Hải Phòng cho biết họ nhiều lần ngăn chặn giải tỏa các vụ đâm chém kiểu côn đồ hung hãn khi chuẩn bị xảy ra.
Những lần như vậy họ thường ập vào “trụ sở” của chúng. Đó chính là các khu nhà cho thuê vùng ven. Tại đây nhiều ổ nhóm còn đưa theo cả đầu bếp rất giỏi nữ công gia chánh kèm theo nồi niêu xoong chậu để nấu nướng nóng sốt cho các “chiến binh”. Không chỉ thế, các đại ca muốn thắng lợi, giảm thương vong thì cũng phải có “binh pháp”.
Những tên xảo quyệt thường dùng nghi binh, cài bẫy, phục kích và “xua hổ nuốt sói” mà không vi phạm vào nguyên tắc trên. Vụ Phong “hồng”, Quyền “quí” đánh Tuấn “lùn” là một điển hình.
Đã thấy hình thành một mối quan hệ giữa đàn anh (anh) và đàn em (ong) trong giới giang hồ đất cảng. Mối quan hệ không bạn bè ruột thịt, không ơn nghĩa cao dày nhưng lại sẵn sàng tù tội, sẵn sàng giết người vì nhau...
Một câu chuyện về tính hung hãn và mù quáng.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận