Khi tôi đưa bạn vào phòng cấp cứu thì một lát sau có bác sĩ tới khám và chẩn đoán bạn tôi bị viêm ruột thừa. Bác sĩ yêu cầu tôi đi đóng viện phí, tiền siêu âm rồi đưa bệnh nhân đi siêu âm gấp.
Khi đưa bệnh nhân tới phòng siêu âm, tôi vội vàng vào trình giấy chẩn đoán của bác sĩ và tờ biên lai thu tiền siêu âm cho người tiếp nhận, nhưng người này chẳng buồn nhìn tới và cũng chẳng để ý tới những gì tôi nói mà vẫn say sưa “tám” với một đồng nghiệp. Tôi ra ngoài đợi khá lâu vẫn không thấy phòng siêu âm mở cửa gọi tên bệnh nhân trong khi bạn tôi đang đau đớn quằn quại. Sốt ruột quá, tôi quay vào hỏi và yêu cầu cho bệnh nhân vào siêu âm khiến nhân viên tiếp nhận giấy tờ nói trên tỏ vẻ bực tức vì... đã làm dở dang cuộc “tám”! Lúc ấy bác sĩ siêu âm vẫn ngồi không!
Sau một ngày theo dõi, chiều hôm đó bác sĩ khám lại và cho biết bạn tôi có thể xuất viện, nhưng đã hết giờ hành chính nên hẹn sáng mai mới làm thủ tục xuất viện. Bạn tôi được chuyển từ phòng theo dõi sang phòng bệnh chờ ngày mai làm thủ tục xuất viện. Một y tá dẫn chúng tôi tới phòng bệnh rồi bỏ ra về, mặc cho bệnh nhân tự kiếm chỗ nằm.
Sáng hôm sau, gần 8g, bác sĩ vào khám bệnh một lượt cho các bệnh nhân. Bạn tôi cũng được bác sĩ khám (cho đủ thủ tục) rồi đồng ý cho xuất viện và dặn cứ ở trong phòng chờ làm thủ tục xuất viện, khi nào tới lượt sẽ gọi. Chúng tôi đợi tới gần trưa, thấy lâu quá tôi tìm người hỏi thì được trả lời phải đợi tới 4g chiều may ra mới làm xong thủ tục xuất viện cho bạn tôi!
Tôi tưởng mình nghe lộn, mới hỏi lại: “Tới 4g sao ạ?” thì nhận được câu trả lời một cách dứt khoát: “Đúng vậy!”. Người của bệnh viện còn căn dặn thêm: “Trong thời gian chờ làm thủ tục xuất viện, bệnh nhân không được rời khỏi phòng!”. Tôi thắc mắc tại sao chỉ làm thủ tục xuất viện mà lâu đến thế thì được trả lời: “Chúng tôi phải làm việc theo quy trình... Phải trình người này ký, người kia ký...”.
Nhìn thấy bạn rầu rĩ, tôi tìm tới phòng trưởng khoa hỏi xem sao. Nhưng khi tới phòng trưởng khoa, có người chặn hỏi và khi biết ý định của tôi thì người này bảo trưởng khoa đang bận, không thể tiếp khách!
Không thể tiếp cận được trưởng khoa, tôi đi tìm gặp ban giám đốc bệnh viện. Khi tôi vừa bước chân đến khu vực phòng của ban giám đốc thì có người chặn lại hỏi và sau khi nghe tôi trình bày, người này bảo: “Được rồi, anh cứ về phòng bệnh đi, tôi sẽ điện xuống đó ngay”...
Đến đây, tôi không biết là mình còn có thể tìm gặp ai được nữa. Đành ngồi chờ, tới gần 5g chiều tôi mới lấy được tờ giấy xuất viện cho bạn tôi! Khi tôi đưa bạn ra về vẫn còn rất nhiều bệnh nhân khác đang mòn mỏi chờ làm thủ tục xuất viện.
Theo tôi, bệnh viện cần thiết lập một đường dây nóng với những số điện thoại cần biết để người bệnh có thể phản ảnh những chuyện họ bị hành không đáng có như câu chuyện của bạn tôi.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận