Ảnh: H.T.K.
Nhà thơ chọn bước vào thơ bằng những bước khiêm tốn nhưng không thiếu tự tin: "Đừng đọc vị thơ tôi / Những ý từ phơi bày / Lõa thể" (tr.12).
Như một lời khẳng định, đã bày biện tâm hồn mình ra trước người đọc, không che giấu. "Đừng" ở đây vừa là một cảnh báo, đồng thời cũng như lời mời gọi, chờ đợi được khám phá, được thấu hiểu.
Dẫu ý thơ của ng. anhanh "lõa thể" nhưng tâm tư thì vẫn mãi là niềm u ẩn, cho nên nó vĩnh viễn lạ lẫm với cuộc đời khiến người nữ trở nên đơn độc trước những suy tư dằn vặt của bản thân.
Chính vì thế người thơ tự nhận mình là "một phiền toái", một nỗi phiền toái vì phải sống như một con người chứa đựng tính nữ, mang trong mình một đạo linh hồn phức tạp vừa muốn che giấu lại vừa muốn bộc lộ.
Trong thơ ng. anhanh, đôi lần chị tuyên bố về một sự kết thúc: "Một bước nữa thôi để chạm đến những mái tôn sờn rách / Đó là cú nhảy đến thiên đường / Không phán xét" (tr.56). Nhưng nhà thơ vẫn là kẻ khát sống, mong muốn kiếm tìm hạnh phúc: "Như con ốc sên nhẫn nại / Lần mò từ hố thẳm hàng trăm lần" (tr.50).
Nhạy cảm, dễ thương tổn, nhà thơ chỉ mong mình "bớt" sâu sắc lại để: "Rồi cũng chấp nhận / Tổn thương là sở hữu vô giá / Của số phận" (tr.14) và thơ ng. anhanh từ chỗ vực thẳm ấy đã ánh nên một niềm hi vọng và những phiền muộn cùng khổ đau kia chỉ "như con thú cần vết thương để lớn" (tr.68).
Phần lớn thơ trong Đã là một phiền toái được chính tác giả dịch sang tiếng Anh như một lần nữa nhà thơ tự "phân thân" để nghe một tiếng nói từ bên ngoài, để nghe sự tự thú của chính mình...
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận