Liệu có phải, khi chữ "hiếu" bị đẩy đến "cực đoan" thì người đàn ông trong mắt vợ sẽ hóa ra "nhu nhược" và dần dà làm rạn vỡ tổ ấm?
Mời bạn đọc theo dõi và cùng chia sẻ với tâm sự sau.
Cân bằng các mối quan hệ trong gia đình là cả một nghệ thuật sống - Ảnh minh họa: từ Internet |
Tổ ấm thành tổ lạnh cũng vì anh nhu nhược
Đọc bài của anh Phương "", tôi thấy nể anh vô cùng. Ước gì chồng tôi cũng có được những suy nghĩ như thế.
Thú thật, nhiều khi tôi cảm thấy chồng tôi có hiếu đến mức quá nhu nhược. Ngày mới quen nhau, tôi yêu anh vô cùng vì tôi thấy anh biết lo lắng cho em út, cho cha mẹ. Mới ra trường mà anh đã biết đưa em lên nuôi cho cả hai em ăn học, đỡ đần cha mẹ, không đi chơi, không cà phê thuốc lá như người ta.
Tôi nghĩ anh biết lo cho gia đình lấy anh về anh sẽ biết lo cho vợ con. Ngày mới lấy anh về bất cứ việc gì tôi cũng nghe lời anh, để cho anh là người ở giữa phân xử, để tôi khỏi phải mang tiếng này kia. Nhưng rồi anh chẳng làm gì cả, không bao giờ anh lên tiếng, mọi chuyện với anh là "một sự nhịn, chín sự lành". Nhiều lúc tôi chỉ muốn kêu trời mà thôi.
Lành đâu không biết, chỉ biết ấm ức quá lâu ngày tôi cũng không chịu nổi, tôi đành lên tiếng, thế là con dâu mẹ chồng cãi nhau. Mà bà mẹ chồng tôi vô cùng đặc biệt, từ trước tới nay trong nhà chưa ai dám lên tiếng góp ý gì với bà hết, trái ý bà giận, bà bỏ ăn, bà đi khỏi nhà. Tôi có con muốn góp ý với bà mua đồ ăn đổi món cho cháu chứ ngày nào cũng ăn một thứ cháu nó ngán. Tôi kêu chồng nói, chồng không dám nói. Mà hễ tôi nói là bà bù lu bù loa lên bà giận, bà bảo chê bai, "Từ nay mày đi chợ, tao không đi nữa"...
Nói chung từ việc nhỏ lớn trong nhà đều phải nhất nhất theo ý bà, ai góp ý là bà giận hờn đủ thứ. Những lần đầu bà giận, bỏ ăn cơm, chồng tôi nói: "Thôi em xin lỗi mẹ một tiếng cho qua chuyện đi". Tôi cũng không muốn chồng buồn nên cũng xin lỗi bà cho êm cửa êm nhà. Nhưng hết lần này đến lần khác thì tôi ngán tận cổ. Chúng tôi ra ở riêng cuộc sống có dễ thở hơn một chút nhưng chồng tôi thì vô cùng có hiếu, cha mẹ muốn sao cũng được, tôi không bằng lòng thì chỉ biết cãi nhau với chồng.
Anh cứ như thế đến một ngày tôi thấy chán nản, anh không còn là chỗ dựa tinh thần cho tôi, anh cũng phải là người đàn ông đúng nghĩa, trong mắt tôi bây giờ anh là kẻ nhu nhược đến tội nghiệp.
Giờ đây khi chúng tôi đã ở riêng nhưng hễ nghe ở đâu ai nói gì về việc tôi có ý than thở về gia đình chồng thì y như rằng ông bà sẽ kêu chồng tôi về chửi, có khi có một câu nói nhưng ông bà nhắc từ năm này qua tháng khác, hễ có chuyện lại lôi ra nói. Tôi nghe chồng kể lại sơ sơ đã thấy mệt mỏi đừng nói chi anh nghe hết lần này đến lần khác.
Tôi thấy người ta vì con thì cha mẹ bớt nói đi để cho con yên tâm làm ăn công tác, còn bố mẹ chồng tôi lúc nào cũng nói thương con nhưng lại trách móc con bất cứ lúc nào, lại còn thêm câu "bố mẹ chỉ thương cho mày thôi!", làm như chồng sống với vợ là nó phải khổ sở lắm.
Chuyện của tôi mà biết viết văn, viết thành truyện ngắn thì cũng đau lòng độc giả lắm! Giờ đây tôi không còn tôn trọng anh như xưa. Tình cảm của tôi dành cho anh cũng chỉ là sự xót xa vì thấy lúc nào anh cũng phải khổ, khổ vì phải lo lắng làm ăn, khổ vì lâu lâu lại cãi nhau với vợ, khổ vì không biết lúc nào bố mẹ giận hờn, trách móc.
Tôi nhận thấy được sự bất an trong lòng chồng nhưng tôi không làm sao mà tìm lại được sự trân trọng như ngày xưa nữa. Thậm chí nhiều lúc tôi còn muốn ly dị cho thanh thản nhưng thương con, tôi lại thôi. Có thể anh cũng muốn ly dị như tôi để khỏi nghe bố mẹ trách móc con dâu nhưng vì thương con nên anh không đủ can đảm...
Bạn có đang căng thẳng trong mối quan hệ với gia đình chồng? Bạn có lời khuyên nào cho bạn Bình Nguyên? Mọi ý kiến vui lòng gửi theo công cụ dưới bài hoặc về email [email protected]. Vui lòng sử dụng font chữ có dấu tiếng Việt. |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận